Chúng ta luôn muốn nhiều thứ, nhưng thực sự cần thì không nhiều!
Đã từ rất lâu kể từ những ngày tháng dài tự dằn vặt⁽¹⁾ bản thân về những lần vấp ngã trong học tập, gia đình và các mối quan hệ. Những cảm giác ân hận, nuối tiếc và tội lỗi mảnh liệt của nhũng năm đầu tuổi sinh viên ấy chưa bao giờ thôi nguôi ngoai ⁽²⁾ trong suy nghĩ của tôi. Đó là những ngày tháng đầu của cuộc sống sinh viên nơi đô thị nhộn nhịp của một chàng trai chân chất, quê mùa với mong ước đổi đời. Ước muốn của chàng trai 19 tuổi ấy chính là thoát khỏi cái nghèo, cái khổ, sự thiếu thốn, cái chân đất quê mùa bám đầy phèn vàng nước mặn. Trước sự cám dỗ của những thứ xa hoa ⁽ ³⁾ trán lệ ở “miền đất hứa”, tôi đã từng rất thèm khát và lập cho mình nhiều kế hoạch để thực hiện ước muốn của mình. Những ngày tháng túng thiếu ở trong khu nhà trọ làm tôi bắt đầu thấm thía giá trị của đồng tiền, nếm trải sự khổ sở khi không thiếu hụt và dần dần chuyển mình thành con thoi quay cuồn với những “tờ giấy màu in số”. Tôi bắt đầu chểnh mảng việc học tập, lao vào các công việc từ bưng...